Nghiêng người trên lan can du thuyền chầm chậm lướt giữa vịnh Lan Hạ, Charlotte Wigram-Evans ngỡ rừng núi đá vôi như những sinh vật thần thoại bước ra từ cổ tích.
Charlotte, cây viết du lịch, chia sẻ về trải nghiệm nghỉ dưỡng trên du thuyền vịnh Lan Hạ, Hải Phòng trên tạp chí National Geographic hồi đầu tháng 1. Dưới đây là bài viết của Charlotte.
Nghiêng mình trên lan can du thuyền, tôi thả hồn mình giữa khung cảnh trước mắt. Xuyên qua làn sương mờ, từng hàng từng hàng núi đá vôi xuất hiện như những sinh vật thần thoại khổng lồ xé toạc trang giấy của một cuốn truyện cổ tích để bước ra. Chầm chậm, những núi đá vôi của vịnh Lan Hạ cứ thế hiện ra như thể Mẹ Thiên Nhiên vừa phác thêm một nét cọ trên bức tranh của mình.
Những thảm thực vật đổ xuống mặt núi, màu xanh của cỏ cây trộn lẫn với sắc xám của đá vôi bên dưới, lũ bướm uể oải vẫy cánh trên khóm hoa dại màu trắng ẩn sau tán lá. Hành khách và thủy thủ đoàn đều lặng yên trước khung cảnh ấy. Nhưng khi nhìn khắp vịnh, tôi thấy một điều khác: chẳng có con tàu nào khác trong tầm mắt.
Trái với vẻ nhộn nhịp của vịnh Hạ Long liền kề, vịnh Lan Hạ là điểm đến thay thế yên tĩnh hơn. Vịnh Hạ Long, với hàng tá tàu thuyền tấp nập ra vào hàng ngày đưa khách đi ngắm cảnh, dường như mất đi phần nào đó nét kỳ diệu của những khối núi đá. Suốt hành trình khám phá vịnh Lan Hạ, tôi thấy rất ít tàu du lịch qua lại, chủ yếu là những chiếc thuyền chài nhỏ bé lướt giữa rừng người khổng lồ bằng đá.
“Ngư dân sống trên thuyền hàng tuần liền. Họ chỉ trở về làng chài khi lưới đầy tôm cá”, Dien, hướng dẫn viên của tàu, vừa kể vừa vẫy chào một chiếc thuyền gỗ ọp ẹp lướt qua với những chiếc giỏ đầy cua ghẹ treo phía sau. Một gia đình ba người đáp lại lời chào của anh, trong đó có một bé gái không quá sáu tuổi đang cười toe toét với chúng tôi, đôi mắt lấp lánh ánh lên nét tinh nghịch.
Vịnh Lan Hạ là nhà của hàng trăm ngư dân sống trên những làng chài nổi. Họ bám biển để có kế sinh nhai. “Bà Biển là vị thần linh thiêng của cộng đồng dân cư này. Họ thờ phụng vị thần này để cầu cho mưa thuận gió hòa, tôm cá đầy khoang và gia đình bình an. Trên mỗi con thuyền nhỏ, bạn sẽ thấy một ban nhỏ đặt bên trong, thờ nữ thần biển”, Dien nói.
Con thuyền đánh cá trước mặt chúng tôi – sơn màu xanh, đỏ với lá cờ Việt Nam bay phấp phới trong gió – dần khuất sau những rặng đá vôi. Cuộc sống trên con tàu nhỏ xíu đó hẳn phải khó khăn lắm, tôi thầm nghĩ, bởi họ phải trông chờ đợi thần linh ban cho mẻ tôm cá bội thu để có thể trở về nhà.
Đến giờ ăn trưa, chúng tôi ngồi xuống một mâm cơm thịnh soạn với cơm trắng, nộm đu đủ, cá mú tươi vừa bắt từ sáng sớm. Kết thúc bữa trưa no bụng, hướng dẫn viên kéo tôi xuống boong dưới để chèo kayak ra vịnh.
Lướt trên mặt biển, góc nhìn thay đổi hoàn toàn. Chẳng mấy chốc tôi đã thấy mình ở giữa những núi đá vôi, gần đến mức có thể chạm tay đến. Có đến hàng nghìn màu sắc trong đá, từ những sắc vàng, bạc, đến xanh, trắng. Khi mặt trời hiện ra sau làn mây, những phiến đá sáng lên như thép nóng.
“Bạn không thể tin rằng thiên nhiên có thể tạo ra điều này phải không?”, Dien nói, anh dường như vẫn say mê cảnh quan này dù đã chèo thuyền tới đây vô số lần. “Có 366 hòn đảo ở đây, hãy tưởng tượng xem chúng đã mọc lên từ lòng đất 20 triệu năm về trước”. Thực sự, những rãnh đá sâu, thẳng đứng dựng giống như dấu tay của người khổng lồ nhào nặn lên các ngọn núi từ đất sét.
Chúng tôi chèo thuyền qua những vòm đá và mặt nước trống không, dừng lại để xem một người phụ nữ cào nghêu trước khi kéo thuyền lên một bãi biển vắng. “Bạn có thấy hình ảnh một người đàn ông đội mũ chóp không?”, Dien hỏi và chỉ vào một mỏm đá vôi phía bên trái. “Còn cái kia thì sao?”.
Tôi nhìn sang tảng đá trông như một khối Linga và lúng túng tự hỏi liệu đó có phải đáp án hướng dẫn viên đang nghĩ đến hay không. “Tất nhiên là một ngón tay rồi!”, Dien nói.
Trở lại tàu, khoác lên người một chiếc áo choàng mềm mại, tôi về phòng. Bên ngoài, ánh dương đang xuống dần, nhuộm cả bầu trời trong sắc hồng sẫm, bóng của những ngọn núi đổ dài trên mặt nước. Một con chim sà qua cửa sổ cabin của tôi, lướt trên mặt nước để săn mồi. Phía xa là một chiếc thuyền đánh cá đơn độc khác lướt qua. Vịnh gần như vắng bóng tàu thuyền, hiện lên trong ánh sáng mờ ảo ấy là những ngọn núi đá vôi toát ra thứ ánh sáng vàng dịu diệu huyền.
Theo Laodong